Trải nghiệm ở bên ngoài thân xác (OBE) và trải nghiệm cận tử
(NDE) đã được biết đến từ lâu và vẫn bị tranh cãi, đơn giản bởi giới
khoa học chủ lưu không tin là có linh hồn. Tuy nhiên, thật thú vị khi
nghe một bác sỹ hàng đầu thế giới nói về trải nghiệm OBE và NDE của
chính mình.Giáo sư Bác sỹ
George G. Ritchie (25/9/1923 –
29/10/2007) từng là chủ tịch của Học viện Trị liệu đa khoa Richmond,
từng là trưởng khoa Tâm thần học của Bệnh viện Towers, người sáng lập và
và chủ tịch Liên Đoàn Thanh niên Thế giới (
Universal Youth Corps, inc)
trong gần 20 năm. Năm 1967, ông làm bác sỹ tư ở Richmond, và vào năm
1983 ông chuyển đến Anniston, Alabama làm trưởng khoa Tâm thần học tại
Trung tâm y tế khu vực Đông Bắc Alabama, Hoa Kỳ. Ông trở về Richmond vào
năm 1986 để tiếp tục làm bác sỹ tư cho đến khi nghỉ ngơi vào năm 1992.
Vào tháng 12/1943, George Ritchie đã chết trong một bệnh viện quân
đội ở tuổi 20 vì bệnh viêm phổi và đã được đưa vào nhà xác. Nhưng kỳ
diệu thay, 9 phút sau ông sống trở lại, và kể về những điều đáng kinh
ngạc mà ông đã chứng kiến khi trong trạng thái ở bên ngoài thân xác.
Ritchie đã viết về
Trải nghiệm cận tử (NDE) của ông trong cuốn sách
“Trở lại từ ngày mai”, đồng tác giả với Elizabeth Sherrill, xuất bản lần đầu năm 1978. Cuốn sách đã được dịch sang 9 thứ tiếng khác nhau.
Bác sỹ George G. Ritchievà cuốn
sách “Được lệnh trở về: Cuộc đời tôi sau khi chết”Bác sĩ George Ritchie đã kể lại rất chi tiết những gì mà mình đã trải qua trong suốt khoảng thời gian ông chết.
Đó là đầu tháng 12/1943, khi Ritchie được chuyển tới một bệnh viện
tại trại Barkeley, Texas, Hoa Kỳ để điều trị bệnh viêm phổi. Ông không
biết là mình bệnh nặng tới mức nào. Ông luôn chỉ nghĩ tới việc bình phục
cho mau mà lên xe lửa tới Richmond, Virginia để nhập học trường y trong
chương trình đào tạo bác sỹ quân y của quân đội. Theo hẹn, vào lúc 4
giờ sáng ngày 20/12, xe quân đội sẽ đến đưa ông ra nhà ga để tới trường.
Trái với mong muốn của ông, bệnh tình của ông không thuyên giảm.
Vào đêm 19/12/1943, bệnh của Ritchie trở nặng. Ông bắt đầu sốt và ho
liên tục. Ông lấy gối bịt miệng lại để đỡ làm ồn. 3 giờ sáng ngày 20,
Ritchie cố gắng đứng dậy và thay quần áo đợi xe đến. Nhưng ông đã không
thể làm được, và bất tỉnh sau đó.
“Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm trong một căn phòng mà tôi
chưa từng thấy bao giờ. Một ngọn lửa nhỏ cháy trong một ngọn đèn ở bên
cạnh. Tôi nằm đó một lúc, cố gắng nhớ lại là mình đang ở đâu. Thình lình
tôi ngồi bật dậy. Xe lửa! Mình trễ chuyến tàu mất!
(Ảnh minh họa) Giờ đây tôi biết rằng những gì mình sắp mô tả sẽ nghe rất lạ thường…
tất cả những gì tôi có thể làm là kể lại những sự kiện đêm đó đúng như
chúng đã xảy ra. Tôi nhảy ra khỏi giường và tìm bộ đồng phục của tôi
khắp phòng. Không có trên thành giường: tôi dừng lại, nhìn chằm chằm.
Một người nào đó đang nằm trên cái giường mà tôi vừa mới rời khỏi.
Tôi bước lại gần gường trong ánh sáng lờ mờ, rồi lùi lại. Anh ta đã
chết. Hàm răng khép hờ, làn da màu xám thật kinh khủng. Rồi tôi nhìn
thấy chiếc nhẫn. Trên bàn tay trái của anh ta là chiếc nhẫn của hội sinh
viên Phi Gamma Delta mà tôi đã đeo trong suốt hai năm qua.
Tôi chạy vào đại sảnh, mong muốn thoát khỏi căn phòng bí ẩn đó.
Richmond, đó là điều quan trọng nhất – tới Richmond. Tôi bắt đầu xuống
đại sảnh để ra cửa bên ngoài.
“Coi chừng!” Tôi hét lên với một người phục vụ trong bệnh
viện mà đang rẽ quay sang chỗ tôi. Anh ta dường như không nghe thấy, và
một giây sau anh ta đã đi ngang qua chỗ tôi đứng như thể tôi không có ở
đó.
Thật lạ lùng. Tôi tới chỗ cánh cửa, đi xuyên qua và phát hiện ra là
mình đang tiến về Richmond rất nhanh trong bóng tối bên ngoài. Đang chạy
ư? Đang bay ư? Tôi chỉ biết rằng mặt đất tối tăm đang trượt qua trong
khi những ý nghĩ khác chiếm lấy tâm trí tôi, những suy nghĩ đáng sợ và
khó hiểu. Người phục vụ đã không nhìn thấy mình. Nếu mọi người tại
trường y cũng không thể nhìn thấy mình thì sao?
Tôi thấy một con sông rộng, rồi thấy cây cầu dài bắc qua sông để vào
một thành phố. Tôi thấy một tiệm giải khát, quán bia và một quán cà phê.
Tại đây tôi đã gặp một vài người và hỏi họ tên đường và tên thành phố
nhưng chẳng có ai thấy và đáp lời tôi cả. Tôi nhiều lần đập tay lên vai
một người khi hỏi nhưng tay tôi như chạm vào khoảng không. Đó là một
người có gương mặt tròn và cằm có sợi râu dài. Sau đó tôi đi đến bên một
người thợ điện đang loay hoay quấn dây điện thoại vào một bánh xe lớn.
Vô cùng bối rối, tôi dừng lại bên một buồng điện thoại và đặt tay tôi
lên sợi dây điện thoại. Ít ra thì sợi dây nằm đó, nhưng bàn tay tôi
không thể chạm vào nó. Tôi nhận thấy một điều rõ ràng: tôi đã mất đi xác
thân của mình, cái bàn tay mà có thể cầm được sợi dây kia, cái thân thể
mà người ta nhìn thấy.
Tôi cũng bắt đầu hiểu ra rằng cái xác trên chiếc giường đó chính là
của tôi, không thể hiểu sao lại tách ra khỏi tôi, và việc mà tôi phải
làm là phải trở về nhập lại vào nó càng nhanh càng tốt.
Việc tìm đường quay lại khu căn cứ và bệnh viện không có gì khó khăn.
Thực sự tôi hầu như trở lại đó ngay tức khắc khi tôi nghĩ đến nó. Nhưng
căn phòng nhỏ mà tôi đã rời đi thì ở đâu? Thế là tôi bắt đầu một trong
những cuộc tìm kiếm kỳ lạ nhất đời: cuộc tìm kiếm chính mình. Khi tôi
chạy từ khu này sang khu khác, đi qua hết phòng này sang phòng khác lúc
các bệnh binh đang ngủ – những người lính đều trạc tuổi tôi, tôi nhận ra
rằng chúng ta lạ lẫm với chính khuôn mặt của mình như thế nào. Mấy lần
tôi dừng lại bên một người mà tôi cứ ngỡ là mình. Nhưng chiếc nhẫn Hội
sinh viên không có, và tôi lại vội tìm.
Cuối cùng tôi đi vào một gian phòng nhỏ với ánh sáng lờ mờ. Một tấm
khăn trải đã được kéo phủ lên xác người trên giường, nhưng đôi cánh tay
của người đó nằm dọc ở bên ngoài. Chiếc nhẫn tôi tìm nằm trên bàn tay
trái của thân xác ấy.
Tôi đã cố kéo tấm vải ra nhưng không thể nắm được nó. Và lúc đó là
lần đầu tiên tôi nghĩ điều mà đã xảy ra với mình, chính là cái mà nhân
loại vẫn gọi là “cái chết”.
Trong thời khắc tuyệt vọng nhất ấy, căn phòng bỗng sáng rực rỡ, một
thứ ánh sáng lạ lùng tôi chưa từng thấy bao giờ, và tôi như bị lôi cuốn
theo nguồn ánh sáng ấy. Tôi đã trông thấy những quang cảnh mà từ khi
sinh ra cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ được thấy, những cảnh trí mà
tôi nghĩ rằng chỉ có ở thế giới bên kia, và tôi không nhìn được rõ các
sinh linh ở đó. Có vùng tối tăm u ám, có vùng lại chan hòa ánh sáng vô
cùng tươi đẹp với các sinh linh trông như những thiên thần.
Sau đó đột ngột vầng sáng giảm dần, tôi muốn quay về. Trong phút chốc
tôi lại thấy những căn phòng, những thân xác bất động trên giường. Tôi
tiến tới chiếc giường của thân xác mình. Tôi như bị cuốn hút vào cái
thân xác đó. Rồi, từ từ cử động các ngón tay, cuối cùng tôi mở mắt ra.
Một lúc sau, một bác sĩ và cô y tá đã ở trước mắt tôi, nét mặt rạng rỡ.
Vậy là tôi đã sống lại, đã thật sự hồi sinh…”
Thời đó, thuốc penicilline chưa được phát minh nên việc chữa trị bệnh
sưng phổi vô cùng khó khăn, 90 phần trăm người bệnh khó thoát khỏi lưỡi
hái của tử thần. Vào buổi sáng ngày 20/12/1943 các bác sĩ ở bệnh viện
đã xác nhận rằng George Ritchie đã chết nên người ta chuyển xác ông đến
nhà quàn. Tại đây một số thủ tục giấy tờ, giấy khai tử và thủ tục chuẩn
bị đưa người chết vào quan tài đã được tiến hành, và người ta chuẩn bị
thông báo đi các nơi rằng George Ritchie đã chết. Không ai có thể tưởng
tượng được, Ritchie sống lại và mang theo câu chuyện diệu kỳ mà ông trải
nghiệm trong giây phút trái tim đã ngừng đập, khi mà mọi dấu hiệu của
sự sống không còn.
Những điều George Ritchie kể lại sau khi sống dậy đã làm các bác sĩ
trong bệnh viện kinh ngạc. Điều kỳ lạ đáng lưu ý là những gì Ritchie đã
kể và ghi chép lại trong tập nhật ký trong 9 phút chết đó về sau đều
được chứng minh là có thực.
Một năm sau, Ritchie trở về trại Barkeley và được gởi sang Âu Châu để
phục vụ tại một bệnh viện quân y. Trên đường xe đã chở Ritchie đi ngang
qua thành phố mà một năm trước trong khi bị coi là đã chết, Ritchie đã
tới. Tiệm bán bia, tiệm cà phê, cây cầu dài bắc qua sông, những con
đường, những bảng hiệu, cả cái buồng điện thoại năm xưa… tất cả đều có
thật trong thực tế. Đó là thành phố Vicksburg thuộc tiểu bang
Mississipi, nơi mà chưa bao giờ George Ritchie đặt chân đến.
George Ritchie sau này trở thành Viện trưởng Viện tâm thần học ở
Charlotsville, bang Virginia Hoa Kỳ, và suốt đời ông không thể nào quên
rằng mình đã có lần chết đi sống lại, cũng như không thể nào quên các
cảnh giới lạ lùng ở bên kia cửa tử.
Giáo sư Bác sỹ George G. Ritchie mất vào ngày 29/10/2007 tại nhà riêng ở Irvington, Virginia, Hoa Kỳ, hưởng thọ 84 tuổi.
“Cái chết chẳng qua là một ô cửa, là một cái gì đó mà bạn bước qua” – George Ritchie