| Tiêu đề:
Chap19 :
Mình nghe giọng chị thì dồn dập ngay :'' Chị đang ở đâu đó , sao ko liên lạc với em , chị có sao ko , chị làm em lo quá ...''. Chị lí nhí như sợ ai nghe thấy :'' Ba chị thu điện thoại rồi , cắt net luôn rồi , đây là số của anh Q , mai anh Q chở chị lên trường rồi ghé nhà em lấy đồ nha ..'' Mình chưa kịp hỏi gì thì chị vội vã :'' ba chị về , chị cúp máy đây , bibi em..''.
Tuy bớt lo lắng vì chị đã gọi nhưng mình cũng cảm thấy có chút hoang mang , ko hiểu là chị đang có chuyện j , thật sự là chị có ổn như những lời nói cố-tỏ-ra-bình-thường của chị ko? . Chẳng biết sao nữa , lúc nào mình cũng cảm thấy bất ổn về chị , mình chỉ lo chị sợ mình nông nổi nên đã giấu mình điều gì..
Khoảng gần trưa hôm sau thì chị qua , anh họ chị đứng ngoài trông xe chờ. Để chị vào một mình . Chị gầy gò và xanh sao , đôi mắt nặng trĩu mất ngủ, nhìn chị như già đi mấy tuổi vậy... Mình thương chị quá mà ko biết làm sao ,chỉ nắm tay chị hỏi han an ủi . Chị cười nhẹ để trấn an mình , cười mà như mếu...Mình liếc vội ra cửa ngó anh Q rồi ôm lấy chị , chị ko phản ứng gì , chị đang nghĩ gì mình cũng ko biết nữa , mình cũng ko cần biết. Mình chỉ đang cố thỏa mãn sự ''thèm khát'' nhớ nhung những ngày qua của chính mình... Người chị ấm quá , lúc nào cũng vậy , ấm và thơm tho , dù cho chị có ntn đi nữa. Hình như mình ôm chặt quá , chẳng hiểu sao mỗi lần ôm chị mình đều ôm rất chặt , như là muốn ghiền nát chị vậy...
Một lúc thì chị nghẹt thở nên ho khù khụ , mình thả chị ra , chị mong manh và yếu quá , vậy mà sao chị cứ phải gánh chịu đủ cái thứ nặng nề gai góc của cuộc đời, ngay cả một cái ôm thật chặt chị cũng ko chịu nổi ...........
Mình lấy đồ cho chị , những thứ lặt vặt mà chị bỏ lại phòng mình. Lúc đó ko hiểu sao mình lại không hỏi rõ là sao chị lại phải gom đồ về, những thứ này lấy lúc nào cũng đc mà..
Lúc chuẩn bị chào chị về mình mới giật mình tự hỏi : Sao hôm nay chị mặc áo khoác dài tay kín mít , vào nhà rồi mà chị cũng ko cởi ra ( trước đây đến cổng là chị bỏ ra rồi ). Chẳng hiểu sao từ sau..vụ đó mình rất hay nghi ngờ và tò mò ( Đến giờ thì mình nghi ngờ mọi thứ và khủng hoảng niềm tin trầm trọng rồi )...
Mình chạy lại chỗ chị kéo tay áo chị lên , nhanh đến mức chị ko kịp phản ứng..
Tay chị đỏ rực những vết bầm...
Mặt mình tái và hiểu ngay tức khắc ,, mình là thằng vốn có máu điên trong người. Nhiều khi hành động mà ko kiểm soát đc . Chả kịp suy nghĩ gì mình lôi chị sền sệt ra chỗ thằng anh họ . Mình chửi nó còn hơn cha chửi con, nói những lời tục tĩu mà trước đây mình chưa bao giờ nói :'' Mày làm cái đe'o gì mà để chị bị đánh ntn , mày hứa cái kiểu gì vậy , đéo làm đc thì đừng có nói , mày làm anh cái kiểu c gì vậy...'' Bao nhiêu bực dọc điên tiết trong người mình đổ hết lên đầu nó . May mà lúc đó nó thấy mình vậy cũng ko dám nói gì , chỉ giải thích là nó cũng ko biết , ko biết là đúng rồi , nó có ở chung với chị đâu , dễ điên thiệt. Nó mà phản ứng lại điều gì , chắc giờ này mình đang ngồi trong khám rồi..
Còn chị , chị sợ hãi lí nhí :'' chị bị té mà...'' . Quay sang nhìn bộ dạng chị , nhìn cánh tay chị mà mình chỉ muốn đâm chết '' thằng cha'' của chị ngay lập tức , khốn nạn không bằng cầm thú , đánh đập một đứa con gái yếu ớt như chị.. Nói chung , giờ nhớ lại mình còn cảm thấy sôi máu , đủ hiểu là cảm giác của mình lúc đó ntn..
Mình nằng nặc đòi chở chị về , phải nói chuyện rõ ràng với ba chị , mình còn muốn báo công an nữa chứ ( Mình đúng là điên , nghĩ lại thì thấy hơi buồn cười , mình là cái quái gì mà có cái quyền nói chuyện ''phải quấy'' với ba chị chứ, ngông cuồng thật ). Tất nhiên là chị ko đồng ý , chị van xin mình , nói với mình là việc này có lý do riêng , rồi chị sẽ giải thích , sẽ nói với mình, giờ mình hãy để cho chị về ,để chị yên ổn để giải quyết việc gì đó .. Chị lại khóc nữa, chị khổ quá rồi ,khóc nhiều quá rồi, nước mắt bao nhiêu cho đủ hả chị ơi..
Mình đành chạy vào nhà lấy đt của mình đưa cho chị , nói như ra lệnh:'' Đc rồi , chị cầm lấy đt của em đi , chiều em mua cái khác , có j chị phải báo em ngay , ngay lập tức..'' .
Tối hôm đó nằm ở nhà thấy khó chịu quá , nghĩ đến cánh tay của chị mà uất ức muốn trào máu mắt. Mình nhấc máy gọi thử cho chị ( hồi chiều có sms , vẫn reply ) . Số đt không liên lạc được ....... Lần nào cũng vậy , cứ mỗi lần ko gọi đc cho chị là mình tưởng tượng đủ thứ chuyện , đến nỗi nhiều lúc phải tự tát vào mặt mình để tự trấn an. Nhưng lúc này thì khác , chị đang gặp chuyện rồi , chắc chắn rồi... Hồi trưa chị nói là chị đang cần thời gian để giải quyết việc gì đó , lúc đó rối quá nên mình cũng ko hỏi là việc gì...
Mình xách xe chạy ngay qua nhà chị , đến cổng nhà chị ( vẫn gởi xe rồi đi bộ như mọi hôm ) mình trèo lên chậu cây cảnh ngó vào trong thì mình thấy ba chị đang ngồi thư thái coi tv. Còn chị...
Chị đang gục mặt quỳ ở góc nhà ........................
Chap20 :
Thật sự nhìn cái cảnh đó , 2 tay mình tự nhiên không còn đủ sức để bám vào tường nữa. Shock và bực tức vô cùng . Mình liên tục phải tự dằn lòng :'' đây là nhà của chị , đây là nhà của chị..'' để tránh hành động một cách điên rồ. Mình đã nhiều lần làm những việc khiến chị phải khó xử và đau khổ lắm rồi , quá đủ rồi...
Nhưng mỗi lần như thế này , đầu óc mình lại mụ mi , tay chân bấn loạn. Chẳng lẽ bây giờ lại xông vào bấm chuông , vào rồi thì sẽ phải nói gì , nói như thế nào , chị đang làm gì mà phải quỳ như vậy , chị phạm lỗi gì à , hay đó là màn hành hạ kéo dài của ba chị từ bữa đó . Nếu thế thật thì khủng khiếp đối với chị. .
Nhưng mà không đc rồi , mình đâu có là gì cái gì cơ chứ ,mình có quyền gì...Ba chị lại đang rất thù ghét mình , nhìn thái độ của ổng hôm ở nhà mình ,mình nghĩ chỉ có sự sĩ diện ko muốn làm to chuyện mới ngăn ông ấy ko băm vằm mình thành trăm mảnh..
Một lúc sau thì có tiếng mẹ chị , bà ra để dìu đứa con gái tội nghiệp vào . Ba chị thì vẫn ngồi đó , bình thản như không có chuyện gì . Đã có lần chị kể ba chị say đánh mẹ , 2 mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc. Hình như mẹ chị xem đó là cái số kiếp của mình , ở bà ko hề có sự phản kháng nào cả , bà giống như những phụ nữ trong nhà thống lý Pá Tra , như con rùa trong xó bếp vậy….
Chị vào phòng rồi , mình đứng 1 lúc rồi cũng về , chả biết làm gì. Cảm giác vô dụng và thừa thãi , thật khó chịu...
Tối ngày hôm sau mình quyết định làm một việc , nghĩ lại thì thật là chẳng ra làm sao cả . Mình đóng bộ giày dép chỉnh tề qua nhà chị . Mục đích là muốn gặp ba chị để xin lỗi việc hôm nọ , thứ nữa là xem đã có chuyện j xảy ra với chị. Và quan trọng hết là mình muốn xin ba mẹ chị cho mình..có trách nhiệm với chị. Hay nói dễ hiểu hơn là mình chấp nhận làm thằng đổ vỏ. Mình suy nghĩ quá ngô nghê và đơn giản..
Tối đó ba chị đi nhậu chưa về , mẹ chị đàng hoàng lịch sự mời mình vào trong nhà ( bà chưa biết mình là ai ) . Còn chị , chị vừa thấy mình thì đâm hoảng , liên tục xua mình về , thậm chí còn nhéo mình mấy cái rất đau .Mẹ chị thấy nhưng ko hiểu chuyện nên chỉ ngồi nhìn với vẻ rất khó hiểu .
Mình chưa kịp trình bày một tiếng nào thì ba chị về , say và mặt đỏ gay. Vừa thấy ổng thì mình đứng dậy chào rất lễ phép . Còn ổng thì như nhìn thấy kẻ thù , nổi điên quát lớn :’’ Biến , biến khỏi nhà tao ngay..’’ . Mình đã chuẩn bị tâm lý cho việc này rồi nên vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh , vẫn lễ phép xin đc nói vài điều. Nhưng men say và sự kích động quá lớn khi thấy mình trong nhà khiến ông ta không bình tĩnh được , ổng chỉ thằng vào mặt mình và nói :’’Biến, biến….tao gọi phường xuống gô cổ mày ..’’. Nói rồi quay sang mẹ chị quát :’’Sao bà cho nó vào nhà , muốn chết hả?’’ . Mẹ chị run bắn đi vào trong ..
Mình đã dồn hết dũng khí để đến tận đây rồi , đã vào nhà rồi . Mình không thể dễ dàng bỏ về như vậy đc , mình không thể để cái tình trạng tối qua diễn ra nữa , ko thể để chị khổ thế nữa ( nhưng thật ra là ngược lại, mình đang làm nó rối tung lên ) . Mình vẫn đứng im cố gắng chờ sự nhượng bộ từ phía ổng.
Còn chị , chị sợ lắm , sắp khóc rồi. Chị chạy lại chỗ mình đuổi mình về ,bấu áo mình năn nỉ cầu xin mình hãy về đi , ba chị đang say . Lão già thấy vậy cầm lấy cái chổi , phang thẳng vào lưng chị, mạnh , rất mạnh , tưởng như oằn hết tấm lưng nhỏ bé của chị :’’ Cút vào nhà ..’’.
Đến lúc này thì mình ko thể kiểm soát nữa nổi ,tim mình đau thắt , máu điên kiềm chế nãy giờ đã bùng phát . Đầu mình nóng phừng phừng như có hàng ngàn tia lửa đốt . Nhưng mình ko thể làm gì ông ấy đc , dù thế nào cũng không đc. Ổng là ba của chị mình , là ba đấy , mặc dù hoàn toàn ko xứng.
Mình chạy lại chỗ chị , hai mắt đỏ rực nhìn sang ổng, nghiến răng kèn kẹt:’’ ông không xứng làm bố , khốn nạn ..’’ .
Hàng xóm ngó nghiêng đông quá , ổng cũng chùn. Những người gia trưởng như ổng thường rất sợ điều tiếng và trọng sĩ diện.
Ổng chỉ tay lần nữa , quát :’’ cút , cút hết cho tao , cút hết…chúng mày cút ra khỏi nhà tao ngay..’’.
Mình như muốn bốc khói, đã thế thì cút luôn . Mình cầm tay lôi chị đi :’’Em đi với Anh, đi ngay khỏi cái nhà này..’’Mặc cho chị kéo lại , sợ hãi :’’ không ..không..em đi đi.đừng , tha cho chị mà..’’ . Ba chị thấy thế lại càng điên máu , ổng cầm chổi đập một cái rất mạnh lên bàn kiếng , bể tung tóe :’’ Con đĩ này , mày cũng biến đi..tao ko có đứa con như mày, mày ở nhà , tao giết..’’
Mình gần như nhấc bổng chị lên , lôi chị ra ngoài . Chị yếu ớt vẫy vùng nhưng ko làm đc gì , ra khỏi cửa thì lão già đóng cửa cái rầm. Chị khóc thét , khóc như trẻ con bị bố đánh, van xin mình để chị ở nhà . Mình hét vào mặt chị :’’ Em lên xe , lên ngay .Em vào nhà thì anh sẽ chết ngay cho em xem..’’ . Chị tin , tin chứ , mình nói thật là vào cái thời điểm đấy , cái gì mình cũng dám làm hết , kể cả giết người . Mình sẽ giết hết những đứa dám đụng đến chị của mình , kể cả đó là ai đi nữa.
| |